Сһàᴏ тấт ᴄả ᴍọɪ пɡườɪ
Chúng minh xin chia sẻ những điều đặc biệt lưu chậm nhất vì đêm hôm qua là đêm thả hội hoa đăng tại sông Thu Bồn Hội An, cũng như là tiết mục trình diễn những bài hát quen thuộc mà các con nuôi của chị Phi Nhung đã dành riêng cho chị trong đêm ngày hôm qua. Đêm hội hoa đăng tối hôm qua kéo dài đến tận 9 giờ, Đức Hiếu và những người con nuôi của chị Phi Nhung đã có mặt ở đó cùng với quản lý Diễm Phạm, và tất cả các sư thầy ở chùa Pháp Bảo cũng như là thích cô Liễu Minh Viên tất cả đã nghẹn ngào xúc động trong giây phút và các sư thầy đã tụng kinh và tất cả mọi người từng yêu cầu nguyện cho Phi Nhung.
Chứng kiến giây phút đó các con nuôi của chị đã thật sự rồi nước mắt chị Phi Nhung đã ra đi vội vã và các người con của chị ấy là ai thì cũng đều nhớ đến người mẹ quá cố, khi mà quỳ trước di ảnh của chị Phi Nhung và đã lắng nghe các sư thầy tụng kinh thì Đức Hiếu đã vỡ òa cảm xúc, Đức Hiếu, Tuyết Nhung, rồi Thiên Ngân nữa tất cả các con của chị Phi Nhung nay đã lớn và trưởng thành rất nhiều. Mọi người cũng biết trong đêm hôm qua Tuyết Nhung, Thiên ngân đã chia sẻ dòng trạng thái của mình nói về tình thương của mẹ vì tất cả những gì đặc biệt đã dành cho các con, đặc biệt Đức Hiếu có nói như thế này.
Hôm nay các con và bạn bè của mẹ đến đây đông lắm, mẹ có thấy không con lướt Facebook đâu đâu cũng nhắc về mẹ, con thấy ảnh mẹ và con đọc giúp mẹ con không bỏ một cái nào hết, hôm ấy đến giờ bao nhiêu cuộc gọi tin nhắn an ủi động viên con, con cũng muốn mạnh mẽ nhưng con chẳng biết trả lời như thế nào mẹ ạ, con mạnh mẽ được hả mẹ làm sao trong thời điểm này con có thể mạnh mẽ được hả mẹ ơi! Mẹ là khúc ruột là cuộc đời của con, con phải tiếp tục như thế nào khi con đường con bước không có mẹ, mẹ cũng chẳng nói với con một lời chẳng nhìn con lần cuối chẳng cho con một lời chia tay hay một câu giải thích. Từ khi con lớn đến với mẹ đã bao giờ mẹ nói chia tay với con đâu, sao bây giờ mẹ lại đột ngột muốn chia tay con hả mẹ, mẹ để con và các em ở lại bà mẹ không xót à! Con thương mẹ và con nhớ mẹ nhưng con biết tìm mẹ ở đâu bây giờ, con muốn gặp mẹ thì con phải làm như thế nào bây giờ?
Mãi mãi sẽ không được thấy nhau con sẽ mãi mãi không được thấy mẹ cười trêu con ôm con hôn con và gọi con là con yêu. Mẹ ơi mẹ khổ quá nhiều rồi sao mẹ không để cho bọn con kịp đến đáp rồi mẹ ra đi cũng được, cả cuộc đời của mẹ đã dành cho tất cả những tình yêu thương và sự sống chỉ mong cho bọn con khôn lớn, mẹ cho con tất cả rồi mẹ nhận lại được cái gì, chưa kịp cho mẹ bát canh tự tay con nấu trước kịp cho mẹ một ăn mà tự tay con làm mẹ đã bỏ con rồi.
Mẹ ạ nếu kiếp sau nếu có được chọn con sẽ chọn làm con ruột của mẹ, mẹ con ta sẽ yêu thương và bù đắp cho nhau mẹ nhỉ! Mẹ ơi con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ở nơi đó phải thật vui thật hạnh phúc, đột nhiên hôm nay con lấy điện thoại ra để gọi cho mẹ nhưng mà con lại quên mất một điều rằng nếu như con gọi thì ai sẽ là người bắt máy đây hả mẹ? Mẹ ơi mẹ đã xong việc chưa mẹ con mình về được không mẹ, ông trời ơi hãy trả lại cho con mẹ được không xin ông hãy trả lại cho con, con chỉ xin mẹ một giờ thôi con sẽ ôm mẹ một cái sau đó con sẽ trả lại mẹ cho ông mà được không ạ? Ai có thể trả lại mẹ ở đây, giờ đây chỉ có thể trả mẹ về với bình yên trả mẹ về với đất Phật để sống an nhiên và không còn đau khổ trần ai nữa, mẹ đã sống một cuộc đời lấp lánh thật đẹp mẹ ra đi cũng để lại bao nhiêu ánh hào quang sáng ngời không bao giờ có thể vụt tắt, hãy luôn mỉm cười vì điều đó mẹ nhé.
Vì không có hương hoa nào bay ngược chiều gió, chỉ có hương đức người đức hạnh gió mới bay đi khắp muôn nơi. Mẹ ơi mẹ đã về đến nơi mà mẹ thuộc về chưa nơi mà mẹ chưa bao giờ phải phiền lòng vì ai, ở đó mẹ cứ ăn nhiên bên chị Wendy rồi nha, mọi chuyện còn lại thì mẹ đừng nhìn lại nó không đáng để thiên thần của con phải bận tâm, giờ là lúc mẹ được bình yên mình vẫn mãi ở bên nhau mà mẹ nhỉ? Chỉ có điều là không thể hiện diện bên nhau mà thôi, mà là giữ cho nhau ở trong tim giờ con cũng nhớ mẹ con cũng tủi thân nhiều lắm nhưng con sẽ mạnh mẽ chứ không nhõng nhẽo như ngày xưa nữa, vì mẹ không có ở đây để nói những lời yêu thương rõ ràng mỗi khi con nhõng nhẽo.
Con được lớn khôn thành đạt chưa kịp cho mẹ bất canh tự nấu, chưa kịp cho mẹ món quà mà tự tay con làm. Ngày 20 tháng 11 mẹ đã bỏ đi rồi, mẹ có biết không? Sau khi mẹ mất con đã rất đau khổ còn cảm thấy bơ vơ hụt hẫng vì không có bàn tay chăm sóc yêu thương của mẹ nữa, con không biết sự dẫm vào ai và cũng không biết con phải làm như thế nào để trưởng thành và con nghĩ ra con cần phải trưởng thành sớm hơn để thay mẹ lo cho các em nhỏ. Mẹ ở xa dẫn đường chỉ lối cho con mẹ nhé! Mẹ con ta cho nhau cố gắng con sợ nhất là những đêm mưa không hiểu sao đêm mưa làm con buồn đến thế, con sợ mẹ ướt con sợ mẹ lạnh, con sợ bao nhiêu điều mà không dám nói ra.
Hôm nay con đã tâm sự của cô giáo dạy văn và cô ân cần nói với con rằng: Mẹ của con không ướt, không lạnh mẹ của con đã hóa thành trời xanh mây trắng và con tin là mẹ sẽ không lạnh khi mưa xuống phải không mẹ, con rất sợ khi phải nói câu ấy với bất kỳ ai nhất là những người con yêu thương vào hôm nay có lẽ con đã phải cất lên lời nói ấy với một người mà con đã thương trong suốt mấy năm qua, đối với một số người mười mấy năm không phải là ngắn ngủi cũng không phải là quá dài nhưng đối với con Khoảng thời gian đến bên mẹ là cả cuộc đời để tóm gọn khoảng thời gian ấy trong một bức thư thì đúng là quá khó đối với con, một người đã dành cho con một gia đình cho con một tình thương mặc cuộc đời này con sẽ mãi khắc ghi. Mẹ à các em ở đây cũng ngoan lắm, nó cứ luôn miệng nhắc mẹ Nhung con lại nó dối là mẹ đang ngủ chúng nó nghe người lớn nói chuyện đấy nó để hỏi con một cách hồn nhiên, mẹ bay lên trời rồi hả anh? Con lại khóc bây giờ chúng nó quý con không có mẹ suốt ngày nên là lẽo đẽo cứ đòi theo con thôi, không thấy mẹ chắc con là chỗ dựa lớn nhất với các em rồi mẹ nhỉ!
Con hứa là chạy thay mẹ hoàn thành tiếp con đường dang dở của mẹ, lo cho các em, sống vì các em. Ở Mỹ cả chú Quỳnh cô Việt Hương hết nước mắt vì mẹ rồi. Qua livestream chị Wendy và dì Trizzie cứ ngồi kể về mẹ, dì lại làm con đau không chịu được, hồi lễ 49 làm cho mẹ tới đây con đã đại diện cho các em phát biểu về mẹ con đã khóc quá nhiều, con đã hoàn thành bài phát biểu không được trọn vẹn. Không hiểu sao lúc đó cảm xúc của con cứ như vậy mẹ ạ, nhưng mẹ yên tâm chỉ lúc đó thôi chứ ngày thường con không yếu lòng như vậy đâu, con phải mạnh mẽ để thay mẹ lo cho các em của mình nữa, hôm đó có bác Ngọc Sơn và công ty gì đó cũng bảo ủng hộ cho các con, con cảm ơn các bác nhưng con sẽ cố trưởng thành để cố gắng tự lo cho các em con sẽ không nhường cho ai cả vì con sẽ bước tiếp trên con đường ấy, vì con không đặt niềm tin ngoài ai khác chính con sẽ thực hiện nhiệm vụ cao cả ấy thay mẹ.
Mẹ đã dùng hết tình yêu thương bản năng của một người mẹ để chở che bảo vệ cho chúng con, không có một người mẹ nào mà có thể nhẫn thâm lợi dụng con của mình tình thương của mẹ là bao la vô bờ bến, điều đó con cảm nhận bằng trái tim. Con hối hận lắm tại sao lúc đó con không thể làm gì hơn để giúp mẹ, giúp mẹ thoát khỏi vòng vây của những con người đó để những ngày cuối cùng mẹ có thể lấy lại được sự trong sạch của mình họ luôn cố gắng để đẩy mẹ xuống vực muốn mẹ mất đi sự nghiệp mà bấy lâu nay mẹ đã dùng cả cuộc đời để gây dựng nên.